Em luôn có những ước mong quá đỗi "lười biếng", dạng như, em muốn được bên anh, được bên anh, và bên anh.
Em muốn mỗi sáng thức dậy có anh ở bên cạnh, em sẽ dậy sớm hơn anh một chút, chạy ra căn bếp ngập ánh sáng, nấu một bữa sáng ngon lành rồi chúng mình cùng nhau ăn, còn hôm đó em trở lười, thì em mong anh lại dậy sớm hơn em một chút nhé, và kịch bản vẫn y nguyên như vậy. Em muốn chúng mình mãi nắm tay nhau như những ngày đầu, dù ở đâu, làm gì, thì vẫn luôn luôn có nhau, những ngày vui, những ngày buồn, hay những khoảng khó khăn tưởng chừng không có lối thoát. Em luôn bên anh, và anh luôn bên em, chúng mình cứ thế nương tựa vào nhau, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi nghen.
Còn nếu mệt quá, thì chúng mình bỏ thành phố này đi, về miền xanh kia, kiếm một căn nhà nhỏ, nuôi vài chú chó, ngày ngày tập làm nông dân, mà khó khăn ra trò anh ạ, nhưng không có sao, vì em luôn tin mình sẽ làm được tất cả mọi chuyện, miễn là mình bên nhau. Hoàng hôn xuống, bên hiên nhà, có hoa, trà và bản nhạc tình ca, anh sẽ nắm tay em, hai đứa mình cùng nhảy với nhau, tuy có hơi ngớ ngẩn một chút (vì hai ta đâu có biết nhảy), nhưng sẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất thế gian.
Bởi vì anh yêu em, và bởi vì em yêu anh.